Bài học tuổi 35: Giàu không nằm ở việc có thêm, mà ở chỗ dám buông bớt
Tuổi 35 lặng lẽ trôi qua, và chính sự lặng lẽ ấy đã dạy tôi cách sống đủ đầy hơn bao giờ hết.
Tôi bước sang tuổi 35 lặng lẽ. Không tiệc tùng, không nến, không rượu vang. Cũng chẳng còn những háo hức như những năm trước. Nhưng chính khoảnh khắc bình yên đó lại là món quà lớn nhất. Nó cho tôi cơ hội dừng lại, soi chiếu vào chính mình, vào những thói quen vô thức  mà tôi đã mặc định là "bình thường" suốt một thời gian dài.
Tôi từng nghĩ mình cần nhiều hơn, nhưng hóa ra chỉ là cảm giác
Những năm trước, tôi luôn là người háo hức với cái mới. Mỗi lần nhận lương, việc đầu tiên tôi nghĩ là phải “thưởng” cho bản thân. Một món đồ công nghệ mới ra mắt, vài bộ quần áo mới tinh, hay một chuyến du lịch đắt đỏ – tất cả đều được tôi coi như phần thưởng xứng đáng. Nhưng niềm vui chỉ kéo dài trong thoáng chốc. Vài giờ, vài ngày, rồi sau đó là sự trống rỗng quay lại, đầy hơn cả lúc đầu.
Càng tiêu tiền, tôi càng thấy áp lực. Không chỉ là áp lực tài chính, mà còn là cảm giác bị cuốn vào guồng quay so sánh với người khác. Tôi muốn nhiều hơn, nhưng cái “nhiều” đó chẳng bao giờ là đủ. Và rồi, tôi nhận ra, những thứ mình đang mua chỉ để lấp đầy cảm giác thiếu thốn vô hình, chứ không thực sự mang lại hạnh phúc.
![]() |
Tôi nhận ra, những thứ mình đang mua chỉ để lấp đầy cảm giác thiếu thốn vô hình, chứ không thực sự mang lại hạnh phúc. Ảnh minh họa |
Bước ngoặt đến khi tôi học cách buông bỏ
Có một ngày, tôi nhìn lại bảng chi tiêu trong ba tháng gần nhất. Con số khiến tôi giật mình. Phần lớn số tiền đã “bốc hơi” vào những món đồ xa xỉ mà tôi gần như chẳng mấy khi động đến. Một chiếc túi đắt tiền nằm trong góc tủ, vài đôi giày chỉ đi đúng một lần, và những món gadget khiến tôi chán chỉ sau vài tuần.
Tôi bắt đầu tự hỏi: “Mình thực sự cần chúng, hay chỉ là đang sống cho ánh mắt của ai đó?”
Câu hỏi đó khiến tôi thay đổi. Tôi quyết định sống tối giản hơn, không phải bằng cách cắt giảm đến mức khắc khổ, mà là chọn lọc và ý thức hơn. Tôi học cách từ chối những cuộc vui không cần thiết, dừng việc mua sắm theo cảm hứng và cân nhắc mỗi lần tiêu tiền.
Ít hơn, nhưng lại có nhiều hơn
Khi không còn chạy theo những thứ phù phiếm, tôi bất ngờ nhận ra mình có nhiều hơn mình tưởng. Tôi có thêm thời gian buổi sáng để đọc sách, thiền, tập yoga. Tôi bắt đầu nấu ăn nhiều hơn, ngồi vào bàn ăn cùng gia đình với những bữa cơm đơn giản nhưng ấm áp. Tôi gặp lại những người bạn cũ, dành cho họ những câu chuyện mà trước đây tôi luôn nghĩ là “để hôm khác”.
Tôi cũng học cách chăm sóc chính mình theo cách nhẹ nhàng hơn. Ngủ đủ giấc, ăn uống lành mạnh, lắng nghe cảm xúc thật thay vì lấp nó bằng những món đồ mới.
Sự tự do không đến từ tiền bạc, mà từ sự buông bỏ
Điều bất ngờ nhất là tôi cảm thấy tự do hơn bao giờ hết. Không còn lo lắng về tài chính, không còn áp lực phải “theo kịp” ai đó hay điều gì đó. Tôi sống chậm lại, tận hưởng từng khoảnh khắc đời thường.
Tôi nhận ra, tối giản không chỉ là dọn dẹp tủ đồ hay ví tiền. Đó là dọn dẹp cả tâm trí, loại bỏ những lo âu và kỳ vọng mà trước giờ tôi vẫn gồng mình gánh lấy.
Nếu bạn cũng đang cảm thấy “quá tải”
Nếu bạn cũng đang mỏi mệt giữa vòng xoáy công việc và tiêu dùng, tôi tin bạn sẽ hiểu cảm giác này. Khi buông bỏ những thứ không cần thiết, bạn sẽ thấy mình nhẹ đi, tự do hơn và an yên hơn.
Tuổi 35 của tôi không ồn ào như trước. Nhưng lại có thứ mà tôi từng khao khát: bình yên, sự đủ đầy từ bên trong và tình yêu dành cho chính mình.
Và có lẽ, đó là món quà đẹp nhất mà tuổi 35 đã tặng cho tôi.
>> 4 nguyên tắc tiền bạc người nghèo thường bỏ qua và lý do vì sao họ luôn tiêu sạch tiền 
Tương lai tài chính cá nhân: Liệu tiền điện tử có thay thế tiền truyền thống? 
Tài chính cá nhân là gì? Vì sao kỹ năng này lại quan trọng