Quyết định sai lầm khiến cụ ông U70 đến từ Trung Quốc phải sống khổ sở, chật vật.
Bài viết dưới đây là chia sẻ của ông Lâm trên diễn đàn Toutiao (Trung Quốc). Bài viết nhận được rất nhiều sự chú ý của cư dân mạng:
U70 tìm về quê sống để tận hưởng bình yên
Tôi năm nay 68 tuổi, quê quán ở Vũ Hán, Trung Quốc, đã về hưu  được 3 năm và rất muốn tìm cuộc sống yên bình về già. Tôi có 1 căn nhà nhỏ trên thành phố nhưng chán cuộc sống bon chen và ồn ào nên muốn tìm về quê sống. Vợ mất sớm, các con đã lập gia đình ở thành phố nhưng không gặp tôi thường xuyên. Ở ngưỡng tuổi U70, tôi thường tối sớm 1 mình, không có họ hàng hay hàng xóm thân thiết.
Ở quê, tôi có 1 người anh trai lớn hơn 5 tuổi, đang sống trong căn nhà rộng và đầy đủ tiện nghi mà bố mẹ để lại. Bởi vậy, những năm tháng tuổi già, tôi chỉ muốn sống ở quê nhà cùng anh trai, tận hưởng cuộc sống bình yên và được ở cạnh người thân của mình.
Nghĩ vậy, tôi gọi cho anh trai để bàn về dự định của mình, đồng thời thông báo cho con trai, con gái biết. Các con ủng hộ tôi, cho rằng tôi có thể về quê sống miễn là cảm thấy vui vẻ. Anh trai cũng hào hứng nghe tôi bàn bạc và đồng ý với ý kiến của tôi. Anh còn nói rằng khi về quê, tôi và anh đều có người bầu bạn, tiện chăm sóc nhau. Nghe vậy tôi cũng mừng, nhanh chóng tính toán để chuyển về quê sống cùng anh trai.
Tôi quyết định bán tài sản ở thành phố như xe cộ, thiết bị điện tử đắt tiền... để về quê sống. Về tới nơi, nhận được tình cảm của anh trai cũng như sự chân tình của họ hàng, hàng xóm, tôi cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn.
Về quê, tôi vẫn có lương hưu nên thường bỏ ra số tiền 1.000 NDT/tháng (khoảng 3,5 triệu đồng) để lo tiền sinh hoạt. Số tiền lương hưu còn lại tôi tiết kiệm để phòng lúc bệnh tật có tiền để phòng thân, cũng có thể giúp anh trai nếu anh túng thiếu.
Vì câu nói của anh trai mà bỏ lên thành phố
Tuy nhiên, cuộc sống của tôi yên ổn được ít lâu, khoảng nửa năm sau anh trai tôi như thay đổi tính nết. Tôi không rõ anh có bị ai tác động hay không nhưng anh bắt đầu dè chừng tôi hơn. Thậm chí, trong lúc 2 anh em bất đồng quan điểm, anh trai còn ngờ vực tôi có ý đồ về quê để độc chiếm căn nhà bố mẹ để lại. Nghe tới đây, tôi không chỉ bất ngờ mà còn bàng hoàng, không tin vào tai mình nữa. Tôi không tin rằng anh trai có thể nghĩ xấu cho mình tới mức đó, thậm chí còn dám nói ra suy nghĩ ấy.
Nghe xong lời anh trai  nói, tôi quyết định rời đi mà không nói lời nào. Tôi ngay lập tức trở về căn nhà nhỏ ở thành phố, nhìn nhận lại sự việc chóng vánh vừa xảy ra. Lúc này, tôi cảm thấy vô cùng rối bời, nỗi buồn bã xen lẫn sự thất vọng. Dù tôi có ý nghĩ tốt đẹp nhưng lại bị anh trai nghĩ xấu, khiến tình cảm anh em bị hủy hoại.
Tôi cảm thấy hối hận vì đã quyết định trở về quê bầu bạn cùng anh trai để bị hiểu lầm như hiện tại. Nếu có thể quay trở lại, tôi sẽ không bao giờ trở về căn nhà ở quê nữa.
Sau nhiều ngày bình tĩnh lại, tôi nhận ra đó cũng là bài học đắt giá cho tôi ở ngưỡng tuổi U70. Nhờ quyết định trở về quê hương, tôi nhận ra nhiều điều, có thể nhìn thấu lòng người và sẽ không bao giờ mắc sai lầm tương tự. Bản thân cũng nhận ra khi dính líu tới tiền bạc thì tình thân cũng có thể mất đi bất cứ lúc nào. Bởi vậy, khi về già, tôi luôn quan niệm cần độc lập tài chính, sống không phụ thuộc vào bất kỳ ai để tránh vướng vào rắc rối không đáng có.
Theo Toutiao