Con chưa vào lớp 1, tôi đã mạnh tay 'đầu tư' chọn cô giáo chủ nhiệm
Trở về nhà sau chuyến đi nghỉ cuối tuần, dù mệt nhưng việc đầu tiên tôi nghĩ tới là bốc máy gọi điện cho cô giáo chủ nhiệm lớp 1 của con: “Cô ơi, cô có nhà không chị mang ít đồ qua? Nhà cháu mới về quê, có ít rau quả sạch, ông bà gửi biếu cô”.
Lời tòa soạn: Tháng 8 này, khi năm học mới sắp bắt đầu, lúc hầu như mọi trẻ đều biết mình sẽ học trường nào, nhiều bố mẹ bắt đầu đôn đáo chuyện chọn và chăm sóc giáo viên để con có cơ hội được học tập và tạo điều kiện thuận lợi nhất trong suốt năm học.
Điều này phần nào thể sự quan tâm của bố mẹ với việc học hành của con nhưng cũng đặt ra nhiều câu hỏi: Làm thế nào để đảm bảo tính công bằng cho tất cả học sinh? Những tiêu chí nào nên được xem xét khi chọn giáo viên? Liệu việc "chọn cô" có thật sự mang lại hiệu quả như kỳ vọng của cha mẹ?... VietNamNet xin giới thiệu với quý độc giả chia sẻ của một người mẹ có con sắp bước vào lớp 1, về lý do chị cố gắng chọn cô giáo chủ nhiệm và tận tình chăm sóc cô khi con bắt đầu hành trình học tập.
Cũng như nhiều người có con sắp vào lớp 1 , tôi có vô số nỗi lo: Làm sao xin cho con vào trường phù hợp, chọn được cô giáo tốt, dạy con chữ để vào năm học theo kịp bạn bè, rèn tính nết cho con thích nghi được môi trường mới… Sau khi đã xong việc quan trọng đầu tiên là xin học cho con vào trường có tiếng tốt, ở gần nhà, tôi bắt đầu nghe ngóng tìm hiểu xem cô giáo nào dạy khối 1 tại đó ổn nhất.
Tiêu chí của tôi đơn giản lắm, không cần là cô giáo dạy giỏi nhất, có bảng thành tích cao hay kinh nghiệm lâu năm, chỉ cần cô trẻ, nhiệt tình, tâm lý, có nghiệp vụ sư phạm tốt. Tôi bới tung các diễn đàn, hội nhóm liên quan, hỏi một số phụ huynh từng có con học các khóa trước, và cuối cùng chọn được cô giáo đáp ứng đúng các tiêu chí trên.
Việc xin cho con vào học đúng lớp của cô không quá khó khăn vì đó không phải lớp “ngoại giao” hay lớp chọn, chỉ cần thêm chút quà vài triệu đồng. Sau khi xong mọi thủ tục, tôi dò địa chỉ, gọi điện xin phép và đưa con tới nhà làm quen với cô. Tôi mang theo giỏ trái cây, sau đó kết bạn Zalo và thỉnh thoảng nhắn tin, gọi điện hỏi han vài kinh nghiệm của cô trong việc giúp con chuẩn bị cho năm học mới.
Mỗi lần gia đình đi du lịch hay về quê, tôi đều tự tay chọn quà ngon, sạch đem tới tận nhà biếu. Ban đầu cô có vẻ e ngại, nhưng sau đó thấy tôi chân thành, giản dị, bé con rất vui tươi, gần gũi, cô cũng dần tự nhiên.
Khi nghe tôi kể việc mình chọn cô, chăm cô khi con còn chưa bắt đầu đi học, nhiều người nói tôi quá cầu kỳ và thậm chí còn cho rằng, thay vì chăm cô, sao tôi không tự rèn con, để con có thể thích nghi tốt với môi trường mới, gặp cô nào cũng vẫn ổn.
Thực tế, tôi đã đăng ký cho con học lớp tiền tiểu học, các kỹ năng tự phục vụ hay nề nếp ngồi vào bàn học nghiêm túc… tôi đã và vẫn dạy con hằng ngày. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, cột mốc lớp 1 rất quan trọng, khi con chuyển từ môi trường vui chơi và tự do (là chính) sang môi trường học tập, phải tuân theo các quy định, kỷ luật.
Cô giáo chủ nhiệm có vai trò rất quan trọng, là người sẽ tiếp xúc, cả chăm sóc và rèn giũa con mình cả ngày, thậm chí còn nhiều thời gian hơn bố mẹ. Hơn nữa, con tôi hơi “cá biệt”. Cháu là đứa trẻ vui vẻ nhưng có cá tính mạnh, thích gì là nói, muốn gì là làm… Những điều này vốn không phải là vấn đề khi con học trường mẫu giáo tư, ở một lớp ít bạn, được các cô chăm chút, yêu chiều nhưng có thể rất bất lợi khi con vào lớp 1 trường công.
Quan tâm tới cô giáo, tôi không mong đợi cô sẽ dành sự ưu tiên cho con trong điểm số hay giúp uốn rèn con viết đẹp hơn, hiểu toán nhanh hơn các bạn. Tôi chỉ mong cô có thiện cảm với con, hiểu con kỹ càng hơn một chút và sẵn sàng trao đổi, chia sẻ với mẹ ngay những điều con cần để ý, uốn nắn… Tôi muốn con có một khởi đầu học hành thật suôn sẻ, vẫn cảm thấy mình được yêu thương, nâng đỡ… có gì sai?
Mỗi người đều có lựa chọn về cách ứng xử trong cuộc sống. Bạn tôi, có người kể rằng, con họ năm nay lên lớp 6 nhưng từ khi con đi học tới giờ, họ chưa bao giờ biết nhắn tin, gọi điện riêng cho giáo viên, cũng không đến nhà hay tặng quà (trừ những quà chung với lớp vào các dịp đặc biệt). Con họ vẫn ổn.
Họ bảo rằng, tôi chăm sóc cô kỹ càng là quá bao bọc con và làm hư cô đồng thời, còn tạo sự bất bình đẳng giữa các phụ huynh và học sinh trong lớp. Có phải ai cũng có điều kiện để ngoài đóng tiền học phí, mua sách giáo khoa, đồng phục, cho con đi học thêm… vẫn còn có thể chi thêm để quan tâm riêng tới cô? Hay mấy ai con nhỏ mà dư giả thời gian để sau giờ làm, đưa đón con và lo việc nhà, vẫn nhắn tin hỏi han hay thậm chí đến tận nhà cô chơi, đưa gói quà, tấm bánh?
Tôi không phản đối ý kiến của bạn mình. Nhưng chẳng phải mỗi đứa trẻ đều khác nhau, mỗi môi trường gia đình hay trường học không giống nhau? Tôi hiểu con mình, tôi có điều kiện để con mình có được những điều tốt hơn, thì tại sao lại không làm?
Rõ ràng, chúng ta ai cũng biết nên đầu tư vào những mối quan hệ tích cực, quan trọng trong đời mình. Với tôi, giáo viên chủ nhiệm của con là người thực sự quan trọng, có ảnh hưởng tới không chỉ việc học tập, tính cách con tôi mà cả hòa khí, sự yên ổn trong gia đình. Vậy có gì phi lý đâu nếu tôi đầu tư cho mối quan hệ ấy?
Nguyễn Hoài (Hà Nội)
>> ‘Học sinh lớp 1 không được ăn liên hoan’: Hằn học của người lớn đừng đổ đầu con trẻ