Trong thời đại này, ngoài mong "thuận buồm xuôi gió", tôi còn mong bản thân đủ can đảm để "cưỡi gió và sóng", biến tuổi 40 thành một tuổi 20 khác rực rỡ hơn.
Ngay sau dịch bệnh Covid-19, con người lại bước vào "giai đoạn đen tối" mới mang tên khủng hoảng kinh tế. "Cơn bão" này ảnh hưởng lớn đến tình hình kinh tế thế giới, hàng loạt công ty phá sản khiến con người mất việc làm . Chính bản thân tôi cũng không thể "đạp gió rẽ sóng" để tránh khỏi "cơn bão" này.
Tôi 40 tuổi, là biên tập viên tại một trang tin điện tử. Tôi gắn bó với công ty đã hơn 7 năm. Tổng nhân sự nhóm tôi có 5 người gồm 1 trưởng nhóm và 4 nhân viên. Tại văn phòng Hà Nội, nhóm của tôi có 3 nhân sự, trong khi đó văn phòng ở thành phố Hồ Chí Minh (TP. HCM) chỉ có 2.
Tình hình kinh doanh của công ty khó khăn, lãnh đạo yêu cầu tập trung vào thị trường miền Nam, tăng cường số lượng nhân sự ở TP. HCM nhưng không phải tuyển thêm mà sẽ điều chuyển nhân sự từ Hà Nội vào. Đi cùng với đó, sếp còn tuyên bố nếu ai trong danh sách điều chuyển nhân sự nhưng không chấp hành sẽ phải chủ động xin nghỉ việc để tuyển nhân sự mới ở miền Nam. Thông báo này khiến nhóm tôi vô cùng hoang mang, lo lắng.
Vốn dĩ nhóm ở miền Bắc chỉ có 3 người, 1 trưởng nhóm và 2 nhân viên. Nếu điều chuyển sẽ chỉ có thể là tôi hoặc người còn lại. Dù rất buồn nhưng tôi vẫn tự trấn an mình. So về hiệu suất công việc thì tôi đang đứng Top 1 của cả nhóm. Từ những ngày đầu, tôi luôn hoàn thành KPI, vì chăm chỉ nên lượng tin bài cũng nhiều hơn các nhân sự khác và chưa mắc lỗi gì quá nghiêm trọng.
Thế nhưng, có một yếu tố khá bất lợi, chính là hoàn cảnh gia đình. Tôi và người còn lại đều đã lập gia đình, có cuộc sống ổn định ở Hà Nội. Tuy nhiên, người còn lại khó khăn, éo le hơn khi là kinh tế chính của gia đình, chồng đang điều trị ung thư, con gái đang học lớp 9, chuẩn bị thi chuyển cấp. Trước tình huống này, trưởng nhóm đã lựa chọn người bị điều chuyển là tôi.
Khi bàn bạc với chồng, anh ấy nhất quyết không vào TP. HCM. Hiện tại con gái 3 tuổi, đang học mẫu giáo. Chồng tôi đang làm việc ở Hà Nội. Nếu cả nhà chuyển vào TP. HCM làm việc, sinh sống sẽ rất tốn kém chi phí vận chuyển, làm quen với môi trường mới, tìm trường học cho con, chồng phải tìm công việc mới. Chính vì thế, tôi không thể nhận lệnh điều chuyển và phải xin nghỉ việc. Dù nói rằng chủ động xin nghỉ việc nhưng bản thân tôi rất buồn, cay cú.
Tôi đã U40  tuổi nên để tìm công việc mới phù hợp không hề dễ dàng. Có người nói 40 tuổi rất nhiều áp lực. Tôi có kinh nghiệm nhưng lại thiếu kỹ năng mềm, ngoại ngữ, sự nhanh nhạy cũng hạn chế so với các bạn trẻ. Trong thời đại hội nhập, khoa học công nghệ phát triển chóng mặt, sự nhanh nhạy để bắt kịp xu hướng, ngoại ngữ, kỹ năng mềm... là những yếu tố vô cùng quan trọng. Thế nhưng tôi lại không có lợi thế về những điều kiện đó.
Ngày nhận quyết định nghỉ việc , tôi thẫn thờ hồi lâu, trong lòng trống rỗng, buồn bã nhưng không biết tâm sự cùng ai. Cả gia đình 3 người chỉ dựa vào đồng lương của chồng tôi không thể nào đủ để chi tiêu. Hàng nghìn câu hỏi nhảy múa trong đầu: "Tháng này lấy tiền đâu để trả tiền nhà? Tiền đâu để đóng học phí cho con? Loạt hóa đơn điện nước đang chờ"...
Điều đáng nói, tôi nhận ra rằng trong công việc, chăm chỉ không phải là yếu tố quan trọng nhất. Để bản thân không bị tụt lại, ở độ tuổi nào cũng không ngừng học hỏi, làm mới, hoàn thiện bản thân mình, tích lũy kinh nghiệm. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể nắm trong tay vận mệnh của mình.