Tuổi trẻ phung phí sức khỏe, tiền bạc, trung niên nhìn bố ốm bệnh mà bất lực, tôi ước có thêm thời gian cũng không được
Tôi ân hận vì tuổi trẻ không biết tiết kiệm, về già làm gì cũng thấy khó khăn, nhìn đâu cũng thiếu thốn.
Tôi năm nay 40 tuổi, là con trai duy nhất trong gia đình. Trước tôi có 2 chị gái, đều sinh sống ở quê, duy chỉ có tôi làm việc trên thành phố. Hiện tại tôi đã có gia đình nhưng cuộc sống không mấy dư dả, chỉ đủ ăn đủ tiêu, lo cho tương lai của các con.
Vợ ốm yếu, tôi là trụ cột trong gia đình. Hàng ngày, tôi đi làm đầu tắt mặt tối, vợ chủ yếu ở nhà cơm nước và chăm sóc cho tổ ấm nhỏ. Vì chỉ có 1 mình đi làm kiếm tiền nên tài chính của tôi càng eo hẹp, nhiều tháng cũng rơi vào hoàn cảnh khó khăn vì thu nhập  không đều.
Tôi lập gia đình muộn vì nghĩ rằng tuổi trẻ không dài nên cần tận hưởng khoảng thời gian tươi đẹp ấy. Nghĩ lại từ hồi tốt nghiệp đại học, bắt đầu đi làm, tôi đã có xu hướng sống tận hưởng, chăm chút cho bản thân. Tôi tìm đến nhiều hội nhóm du lịch, kết bạn với nhiều người, mở rộng mối quan hệ xã hội vì nghĩ rằng việc này tốt cho tương lai.
Tôi nghĩ rằng mỗi người chỉ có 1 lần để sống, nếu ta không tận hưởng lúc còn trẻ thì sau này hối hận cũng chẳng thể làm gì. Vì vậy, tôi nuông chiều mọi sở thích của bản thân. Dù kiếm được bao nhiêu tiền tôi cũng chi hết vào những đam mê vô bổ như mua quần áo hàng hiệu, mua đồ công nghệ đời mới, tham gia vào những bữa tiệc thâu đêm suốt sáng... Sau nhiều năm, tôi làm việc vất vả nhưng không tiết kiệm được đồng nào.
Trong khoảng thời gian ấy, nhiều người bạn khuyên tôi nên giữ 1 chút tiền để phòng thân, để chủ động sử dụng lúc ốm đau, bệnh tật. Nhưng hồi ấy tôi chỉ nghĩ đơn giản, mình còn trẻ, còn khỏe, có công việc ổn định, đâu cần phải lo lắng nhiều đến thế. Tôi nghĩ các bạn ghen tỵ với cuộc sống hưởng thụ đáng mơ ước của tôi nên mới nói như vậy. Mặc kệ lời khuyên của mọi người, tôi dành nhiều thời gian, tiền bạc để tận hưởng cuộc sống.
Nhiều lúc bố mẹ tôi cũng hỏi về khoản tiền tiết kiệm , tôi không nói gì nhiều, chỉ trả lời bâng quơ vài câu cho qua chuyện. Thấy tôi không muốn chia sẻ, bố mẹ cũng không hỏi gì nhiều.
Thời gian cứ thế trôi qua, những tháng ngày bình yên trong cuộc đời tôi cũng khép lại. Biến cố xảy ra khi tôi vừa kết hôn, khiến tôi hối hận cũng không kịp. Vì tuổi cao và lối sống sinh hoạt thiếu khoa học, bố tôi bất ngờ phát hiện mắc bệnh suy thận, cần chạy thận thường xuyên. Các chị gái tôi đã đi lấy chồng nên chỉ hỗ trợ bố phần nào, tôi mới là người cần có trách nhiệm nhiều hơn với bố mẹ. Vì thói sống xa hoa, tôi không có tiền tiết kiệm như bao người. Dù đã chạm ngưỡng tuổi tứ tuần, thu nhập của tôi vẫn chỉ đủ ăn, đủ tiêu, không có dư dả. Nhìn mẹ khổ sở, phải gom từng đồng bạc lẻ chạy thận nhân tạo cho bố, tôi xót xa và bất lực đến cùng cực.
Lúc này, tôi đành gom hết những món đồ đắt đỏ mà mình đã mua, bán với giá rẻ để lấy tiền chữa bệnh cho bố. Tuy nhiên, số tiền này cũng chẳng thấm tháp gì so với chi phí chạy thận mà bố mẹ tôi phải chi trả. Vì bệnh đã trở nặng, tần suất chạy thận của bố ngày càng nhiều, tôi đứng trước cảm giác bất lực vì nhìn thấy bố ngày càng yếu đi mà không thể làm gì.
Nhìn lại bố mẹ, vợ con, tôi hối hận vô cùng. Nếu như hồi còn trẻ tôi ăn tiêu tiết kiệm, có chút tiền tiết kiệm trong người thì giờ đây đã không phải sống trong cảm giác bất lực. Ở ngưỡng tuổi trung niên, tôi cố gắng tìm mọi cách để gia tăng thu nhập, nhận thêm một số việc làm thêm thay vì sống nhàn hạ và hưởng thụ như trước. Tôi cũng lên kế hoạch chi tiêu cụ thể để đảm bảo vừa lo được cho tổ ấm nhỏ, vừa giúp đỡ bố mẹ phần nào.
Những sai lầm của tuổi trẻ đang khiến tôi sống chật vật ở hiện tại. Đây cũng là lời cảnh tỉnh cho những người đang có thói quen sống hưởng thụ. Dù thu nhập ra sao, chúng ta cũng nên giữ lại 1 khoản tiền tiết kiệm để làm "bùa hộ mệnh" cho chính mình.
>> Nhờ con trai giữ tiền tiết kiệm, cụ bà 90 tuổi phải cay đắng mà kiện con ra toà